Hành trình phá án cùng thám tử hà nội VDT (kỳ 1)
Tại Việt Nam, thám tử chưa được nhà nước công nhận là một nghề. Tuy nhiên, sự phức tạp của xã hội ngày một gia tăng nên người đi theo dõi, lấy thông tin một cách bí mật … vẫn được người dân gọi là thám tử tư. Nhưng bản thân những thám tử này lại cho rằng, nghề của họ như là nghề xe ôm có … ” nghiệp vụ “.
Liên hệ với Công ty thám tử VDT, chúng tôi đã có dịp được một ngày hành trình với hai vị thám tử “ kỳ cựu ” bậc nhất của công ty. Có thể nói, đây là một công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn rất cao, sự nhạy bén trong quá trình thu thập thông tin và kinh nghiệm nhận biết đối tượng hết sức sắc sảo.
Tôi không muốn con gái yêu “chủ bóng” đã có vợ
Khi chúng tôi vừa đến văn phòng thám tử VDT thì vừa hay có một người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi cùng bước vào. Người đàn này giới thiệu tên là Thành, sống tại khu vực đường Quang Trung, Quận Hà Đông, TP Hà Nội. Tâm trạng ông Thành khá căng thẳng, chúng tôi đoán có thể ông đang gặp chuyện không hay.
Sau ít phút lấy lại bình tĩnh, ông Thành chia sẻ: “Tôi rất buồn về chuyện của con gái mình. Con gái tôi tên là Hằng, sinh năm 1988, tốt nghiệp trường ĐH Ngoại Thương, đang là nhân viên của một ngân hàng tại Hà Nội.
Thông tin ông Thành đưa ra chỉ là chiếc ảnh thẻ chụp Hằng từ khá lâu. Hằng đã lớn, biết kiếm tiền và tôi không muốn đi quá sâu vào các mối quan hệ của con gái mình. Tuy nhiên, trong vài tháng gần đây, Hằng đã làm cả nhà bị sốc. Tâm tính con bé thay đổi một cách khó hiểu, con bé nói mới có người yêu và tôi không phản đối chuyện đó. Tôi có hỏi người yêu đang làm gì thì mặt con bé biến sắc và nói câu được câu mất rằng, chàng trai này làm kinh doanh cho công ty gia đình.
Thông qua một số người bạn của con bé, vợ chồng tôi được biết, cậu con trai Hằng quen sinh năm 1984 tên là Hùng. Cậu ta sống bên Gia Lâm. Khi tìm hiểu thêm về nghề nghiệp, hai vợ chồng tôi lại một lần nữa bị sốc. Gia đình Hùng tuy khá giả nhưng bố mẹ cậu ta đã ly dị, Hùng không hề làm kinh doanh như con gái tôi nói mà chuyên chơi cá cược bóng đá, lô đề, đã vậy cậu ta còn có vợ rồi… Gia đình tôi tuy không phải giàu có gì nhưng từ xưa rất có gia giáo, tôi không thể chấp nhận được con gái mình đi yêu một người đàn ông như vậy. Tuần vừa rồi, hai vợ chồng tôi có xảy ra mâu thuẫn với Hằng. Sau đó, con bé đùng đùng bỏ nhà đi, đến nay đã được hơn một tuần mà nó không chịu về”.
Ông Thành vừa kể vừa sụt sùi trong nước mắt, ông muốn nhờ các thám tử tư tìm hiểu về thân thế người yêu của Hằng và cả hai lúc này đang sống ra sao. Ngoài ra, ông còn cung cấp cho chúng tôi một chiếc ảnh thẻ của Hằng và nói rõ khi rời khỏi nhà, cô mặc một bộ đồ công sở, cao khoảng 1m60.
Ngay khi tiếp nhận những thông tin trên, Ông Đỗ Ngọc Anh Giám đốc Công ty TNHH Cung cấp Thông tin Việt Nam ( Thám tử VDT) đã giao công việc cho hai nhân viên “kỳ cựu” của công ty là anh Dương và anh Toàn. Nhận được “ chỉ thị ”, hai chàng thám tử tư trẻ này đã bắt tay ngay vào việc. Điều bất ngờ đầu tiên chúng tôi nhận thấy đó là cả hai đã cởi bỏ chiếc quần dài đang mặc và thay vào đó là chiếc quần soóc mát mẻ. Hỏi ra mới biết, đây là trang phục “theo mùa” của thám tử tư để tránh bị nghi ngờ.
Anh Dương nhận lấy chiếc ảnh thẻ và những thông tin cơ bản của ông Thành cung cấp, sau đó, cả nhóm đến thẳng ngân hàng của Hằng. Rất may, ngay trước cổng ngân hàng có một quán nước vỉa hè, chúng tôi có được địa điểm quan sát rất lý tưởng. Khi tôi liên tục đưa mắt vào trong ngân hàng để ngó và nhìn xem có ai có nét giống trong bức ảnh không thì anh Dương khẽ nói: “Chúng ta không nên quá chú ý đến hoạt động của nhân viên, hãy để cho họ tự do, giờ phát hiện đối tượng thường là lúc nghỉ trưa và khi tan sở. Còn những lúc này, cần nhìn kỹ hơn tấm ảnh thẻ và nhớ rõ nó trong đầu, khi đã nhớ rồi chỉ cần đảo mắt thật nhanh là có thể xác định được đối tượng cần tìm”.
09h00 sáng chúng tôi đã có mặt ở đây, hàng loạt những câu chuyện phiếm để “giết” thời gian. Khi nhìn vào đồng hồ, đã gần 12h trưa, nhiều nhân viên văn phòng đã được nghỉ ăn trưa. Lúc này, chúng tôi cần tập trung cao độ, vừa không được nhìn quá lâu vào mọi người, vừa phải nhớ lại những chi tiết về khuôn mặt có trên chiếc ảnh thẻ để so sánh.
Ngay sau đó, anh Dương đập tay vào người tôi nói: “Nếu không nhầm, chị kia chính là Hằng, đối tượng chúng ta cần tìm”. Lúc này tôi mới chú ý cô gái tóc ép thẳng, nhưng chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần thì quần dài chứ không phải zip như chi tiết bố cô cung cấp. Tôi bèn hỏi thì anh Dương khẽ nói: “Là một người quyết bỏ nhà đi, dĩ nhiên cô gái này đã phải mua nhiều bộ khác để thay. Hơn nữa, buổi trưa nắng thì cô ta không khoác vest, còn về khuôn mặt, để ý kỹ chiếc tai và mắt cô ta sẽ thấy giống trong ảnh. Sau những gì suy luận, các thám tử tư xác định đó chính là Hằng. Chúng tôi bèn đứng dậy định đi theo thì anh Dương cản lại và nói rằng, buổi trưa có ít thời gian nên cô ta sẽ không đi đâu ngoài ăn trưa với bạn bè và chúng tôi không phải theo dõi.
Khoảng nửa giờ sau, cô gái này cùng các đồng nghiệp lại trở về ngân hàng của mình. Anh Dương cũng nói thêm rằng, tuy biết được thói quen của một số người như vậy nhưng cũng không được chủ quan. Vẫn không được rời vị trí, lý do vì cô gái này không có xe nên việc đi lại phụ thuộc vào người đàn ông kia. Nếu có việc đột xuất, có thể Hằng sẽ bất ngờ xin nghỉ giữa giờ làm. Chúng tôi tiếp tục ngồi chờ đợi. Đến 18h, rất nhiều nhân viên đã ra về nhưng mảy may không thấy bóng dáng của Hằng đâu. Mọi người đều khá mệt mỏi vì ngồi chờ suốt từ 9h đến lúc này. Sự kiên nhẫn vẫn được tiếp tục đến 18h30, trời bắt đầu nhá nhem tối, một số ý kiến cho rằng Hằng đã về cùng đồng nghiệp từ lúc khối lượng nhân viên của ngân hàng cùng ùa ra trước đó.
Tuy nhiên, thám tử Dương vẫn không nói gì, anh vẫn bình thản và quan sát. Đến 18h45, thêm một lần nữa anh vỗ vào người tôi. Lúc này, chúng tôi quay sang quan sát thì cô gái buổi trưa mọi người gặp bắt đầu đi ra với chiếc áo vest được đặt trên tay. Chúng tôi nhanh chóng lấy xe ra về và lần bám theo cô gái này. Sau khi cô gái rút điện thoại và nghe, từ xa một chiếc ô tô màu trắng đi tới và đón cô lên xe. “Đó chính xác là Hằng và người đón cũng chính xác là chàng thanh niên mà bố Hằng nói”, thám tử Dương khẳng định.
Như vậy, ngồi trà đá từ sáng cũng đã có kết quả, chúng tôi vội vã bám theo chiếc ô tô màu trắng kia và cuộc hành trình lúc này mới thực sự bắt đầu.
*Tên các nhân vật đã được thay đổi.