Văn phòng thám tử hà nội VDT
Lời tự sự của một nhân viên thám tử ….
” TÔI ” Một thằng sinh viên sắp ra trường.
Cũng như bao sinh viên khác, tôi ôm ấp trong mình bao nhiêu dự định sau khi ra trường nào là phải xin được việc đúng chuyên ngành ở một công ty lớn, được khoác lên mình những bộ đổng phuc công sở rồi được ngồi phòng máy lạnh mát rượi, rồi cuối tuần anh em trong công ty sẽ rủ nhau đi nhậu…Ôi ! Mới nghĩ tới đó thôi cuộc sống trước mắt tôi toàn màu hồng rồi.
Rồi cái ngày đó cũng đến – Ngày tôi hãnh diện được cầm trên tay tấm bằng đại học. Vậy là kết thúc đời sinh viên. Ra trường tôi sẽ được thỏa sức vùng vẫy, thỏa sức thực hiện bao mơ ước dự định mà bấy lâu nay tôi ấp ủ. Tôi còn trẻ mà, nhiệt huyết trong người lúc nào của căng tràn. Rồi tôi đi xin việc, nộp 1-2 rồi tới 10-11 bộ hồ sơ. Tôi thấp thỏm chờ đợi. Chờ rồi lại chờ và chờ. Cuối cùng cũng có điện thoại mời tôi đi phỏng vấn.
Yeah! Thật tuyệt. Tôi lo lắng, bồn chồn. Tối hôm đó tôi không tài nào ngủ được một phần vì vui, một phần vì lo lắng, tôi mở laptop lên google search “ Những câu hỏi thường gặp khi đi phỏng vấn” cố gắng học thuộc. Ba ngày sau người ta thông báo kết quả phỏng vấn rằng tôi không đủ kinh nghiệm để có thể làm việc ở vị trí trên đồng nghĩa với việc tôi trượt. Trượt- với một đứa chưa từng trượt ở bất kỳ cuộc thi nào như tôi thì cái từ này không chỉ là động từ mà nó còn là tính từ. Cảm giác chán chường, cảm giác của một kẻ thất bại khiến tôi buồn rầu. Quyết tâm “ phục thù” lần sau. Tôi lại tiếp tục công việc của mình mà người ta hay gọi vui là “ rải truyền đơn”. Cứ hễ chỗ nào có tin tuyển dụng là Tôi nộp và kết quả cũng như lần trước: Tôi trượt. Ở cái xã hội này, khi bạn muốn làm gì mà không có mối quan hệ nào thì bạn cần phải có tiền. Tôi thì không có cả 2 thứ này. Vì vậy chuyện Tôi nằm trong số 72000 sinh viên ra trường mà thất nghiệp ngoài kia thì nó cũng bình thường như chuyện kẹt xe ở Hà Nội mà thôi.
Cuộc sống thì muôn màu mà toàn những màu mình không thích. Thất nghiệp- đi kèm với nó là hàng tá hệ quả- hết tiền, rồi buồn bã, chán nản…
Một ngày kia, đang lang thang trên Facebook, tình cờ tôi thấy thong báo tuyển dụng của một công ty thám tử.Tò mò mở ra xem thì thấy thông báo tuyển dụng nhân viên thám tử. Định bỏ qua vì mình đang tìm việc đúng chuyên ngành học mà. Thế rồi tính hiếu kỳ một lần nữa xuất hiện trong đầu tôi. Thám tử tư ư? Trước giờ tôi chỉ thấy thám tử trong mấy bộ phim với trong truyện tranh của ông Aoyama còn ngoài đời sẽ như thế nào nhỉ? Thiết nghĩ, nghề này cũng khá thú vị và mới mẻ. Thế rồi trong đầu tôi chợt lóe lên một ý định “hay là mình cứ thử xem sao!”. Nói là làm tôi quyết định nộp hồ sơ và phỏng vấn tại công ty thám tử hà nội VDT, may mắn tôi được nhận vào làm. Tâm trạng tôi lúc này vừa mừng vừa lo, mừng vì có việc làm, lo vì không biết mình có làm được không. Hai tuần đầu tiên đi làm tôi được học về lý thuyết nghiệp vụ ( Mới hiểu và biết được thế nào là kỹ năng điều tra, nghiệp vụ trinh sát )
Sang tuần thứ 3 tôi được đi thực hành cùng với các các đồng nghiệp cũ tại công ty. Sau một tháng thử việc tôi được tham gia chính thức công việc trong một nhóm trinh sát. Đó là một vụ giám sát về mối quan hệ tình cảm tay 3. Bây giờ mới thấy thấm cái khó khăn trong nghề. Với một thằng con trai 25 tuổi chỉ biết ăn học như tôi thì việc đi theo dõi một người gặp vô vàn khó khăn. Đối tượng trong vụ này là một gã có số má, sau khi được giao nhiệm vụ, anh Giám Đốc căn dặn tôi phải hết sức cẩn thận để tránh bị ảnh hưởng đến công việc và các đồng nghiệp. Tôi e dè dạ vâng. Mùa này Hà Nội hay mưa. Đang di chuyển ngoài đường theo đối tượng thì trời đổ mưa chẳng kịp trở tay. Kệ, Tôi tiếp tục theo dỗi đối tượng. Rồi có những khi đi vào khu trọng điểm về tệ nạn xã hội nữa. Cuối cùng tôi cùng hoàn thành vụ đầu tiên.
Bạn bè tôi ngày càng thắc mắc về tôi. Không hiểu tôi làm gì mà có hôm đi tận 12h đêm mới về, rồi ngày nghỉ vẫn đi làm. Bạn bè hỏi tôi chỉ cười xòa, vì tính chất công việc nên tôi không thể tiết lộ thông tin gì.
Càng làm tôi càng đam mê theo nghề này. Nó giúp tôi trường thành hơn, tiếp xúc với nhiều mặt của xã hội, biết nhiều hơn. Nó giúp tôi nhận ra rằng: xã hội này đầy rẫy những cạm bẫy cần phải có bản lĩnh vững vàng mới không sa ngã được.
Sau hơn 2 năm làm việc, tôi trở thành một thám tử giỏi cùng với một khoản thu nhâp khá mà nếu như tôi làm công việc như trước kia tôi mơ ước thì chắc gì đã được như thế này.
Các bạn trẻ ạ! Học xong ai cũng mong muốn tìm cho mình mọt công việc phù hợp tuy nhiên không phải dễ, nhất là khi tình hình kinh tế khó khăn như hiện nay. Các bạn hãy thử sức mình ở một lĩnh vực khác chẳng hạn làm thám tử như tôi.
“Hạnh phúc là được làm những gì mình thích và tôi đang hạnh phúc vì điều đó, theo đuổi đam mê của chính bản thân mình. “