Tình yêu đôi khi không có nguyên tắc của nó, tình yêu là sự trải nghiệm thực tế có sự vun đắp từ hai phía, có sự tin tưởng và yêu thương nhau. Những người xung quanh càng không thể áp đặt những nguyên tắc của mình vào họ.
Cô Dung năm nay 60 tuổi, người gốc Hà Nội, nhà ở trên Tây Hồ. Cô Dung kể: Hai vợ chồng cô vừa mới về hưu, hồi còn trẻ vì phấn đấu chăm chỉ công tác nên về già kinh tế khá giả, chẳng thiếu thốn thứ gì. Cô chỉ có duy nhất một cậu con trai tên Vĩnh nên từ nhỏ cô chú rất kỳ vọng vào con. Vĩnh học giỏi, tốt nghiệp đại học ở nước ngoài và hiện đang làm cho 1 công ty của Hàn Quốc ở Việt Nam, lương rất cao. Vĩnh 26 tuổi, người cao ráo, đẹp trai nên từ hồi đi học cũng được nhiều bạn gái thích. Cách đây 2 năm Vĩnh nói với cô là mình đã có bạn gái, mỗi lần đi chơi về khuya thấy con trai vui vẻ lắm nên cô có nhắc là hôm nào dẫn bạn gái về nhà.
Vào một ngày đẹp trời, Vĩnh dẫn bạn gái về nhà, khi nghe thấy tiếng xe ô tô của con đỗ ở ngoài cửa, rồi thấy bước chân đi vào phòng khách nói chuyện với chú, cô cũng đi ra ngồi xuống bắt chuyện. Cô gái trước mặt tên Thu nhìn cao ráo thon gọn, đặc biệt xinh đẹp nhưng nhìn có vẻ nhiều tuổi hơn Vĩnh nhà cô. Qua vài câu chuyện hỏi han xã giao, khi nhắc đến tuổi thì cô rất bất ngờ khi biết Thu hơn Vĩnh tận 12 tuổi, từ lúc đó cô lạnh nhạt ra mặt, lúc ăn cơm cô không nói 1 câu nào để thể hiện sự bất mãn của mình nhưng vẫn cố gắng im lặng để bữa cơm này trôi đi nhanh chóng. Khi Thu về cô mới tuyên bố thẳng là: cô không chấp nhận Vĩnh yêu Thu vì Thu hơn quá nhiều tuổi so với Vĩnh, tại sao Vĩnh lại có thể yêu người như vậy trong khi Thu đã có 1 đời chồng, đã ly dị và đang sống cùng 1 cô con gái nhỏ. Vĩnh tuổi còn trẻ và còn rất nhiều người con gái có thể xứng với Vĩnh hơn Thu cơ mà.
Cô đau lòng, suy sụp, trách móc, ngăn cả thậm chí là sẽ từ mặt Vĩnh nếu như Vĩnh có ý định cưới Thu. Thời gian đầu Vĩnh cũng chiều theo ý mẹ vì thấy mẹ tiều tụy gầy sọp đi vì chuyện ấy nhưng khi biết Vĩnh vẫn còn qua lại lén lút với Thu thì Cô Dung buồn thật sự, buồn vì mình bị lừa dối, buồn vì cậu con trai bấy lâu này mình quá kỳ vọng lại khiến mình thất vọng như thế này. Cô quyết định đuổi Vĩnh ra khỏi nhà mặc dù chồng của cô ra sức ngăn cản.
Đã đến lúc cần phải suy ngẫm lại !
2 tháng sau Vĩnh xin công ty về tổng làm có trụ sở ở Hàn Quốc, và tất nhiên là có dẫn luôn cả người yêu đi. Cô Dung giận lắm nhưng cũng không biết làm thế nào, từ đấy đến bây giờ đã hơn 1 năm rưỡi rồi, trong khoảng thời gian ấy thông qua chồng cô cũng được biết rằng hai đứa chúng nó sống rất hạnh phúc. Vĩnh có về nước thăm bố mẹ 3 làn nhưng cả 3 lần cô đều tránh mặt, ngoài ra cũng thường xuyên gọi điện cho chú để hỏi thăm cô. Vĩnh nói là Vĩnh sẽ chờ đến khi mẹ cho phép thì Vĩnh mới tổ chức đám cưới, chờ lời chúc phúc từ mẹ.
Vì vậy cô Dung quyết định nhờ đến thám tử theo dõi cuộc sống của Vĩnh ở Hàn Quốc xem có thật sự là hạnh phúc không? Nếu con thực sự vui vẻ thì cô sẽ chúc phúc cho con, dù sao con sống vui vẻ hạnh phúc là ba mẹ đã mãn nguyện rồi, gia đình cô cũng bình an mà hưởng thụ chứ việc gì phải gây buồn bực đau khổ cho nhau. Vĩnh sống như vậy nhưng chắc gì đã hạnh phúc trọn vẹn khi thiếu đi tình mẹ con với cô Dung nên cô quyết định tha thứ và chúc phúc nếu như “ vợ chồng” Vĩnh sống hạnh phúc.