Quán game có hai phòng. Phòng ngoài kê 20 bộ máy tính cho khách cày. Phòng VIP trên lầu chỉ có khách “ruột” mới được vào.
Mỗi lần cánh cửa phòng VIP mở, người ta lại nghe tiếng cười, tiếng rú hét như điên dại và mùi nồng nồng, khen khét xộc ra.
Bí mật trong phòng “VIP”
Châu Loan, thám tử viên của Công ty thám tử VDT có trụ sở trên đường Phạm Hùng (Hà Nội), nhận nhiệm vụ đặc biệt: giám sát một thiếu gia. Cậu tên Phúc, học sinh lớp 11, con của một gia đình giàu có ở khu phố biệt thự Yên Hòa, quận Cầu Giấy (Hà Nội).
Cô giáo chủ nhiệm gặp riêng phụ huynh để thông báo tình trạng xuống dốc không phanh của Phúc. Từ cậu học trò thông minh, hiền lành, cậu lơ đễnh, hay quên, nhiều lúc cáu giận vô cớ, gây gổ với bạn như bị trầm cảm.
Mẹ cậu, bà Minh, không tin con mình trầm cảm nhưng cũng thấy cậu rất khác lạ. Bà thấy Phúc hay quên, hay giật mình thảng thốt như lo lắng điều gì đó, khác xa biểu hiện của những cậu ấm trong tuổi dậy thì.
Nhóm thám tử họp nhanh để nhận định tình trạng của khách hàng. Phúc có biểu hiện đến 80% của những cậu choai choai nghiện game. Thứ nghiện đang trở nên nguy hiểm chả khác nào nghiện ma túy. Ở Công ty VDT cứ vài tháng lại có một khách hàng đến nhờ tìm con mất tích. Cứ 10 vụ thì có đến bảy vụ sẽ tìm thấy trong quán game, hai vụ tìm thấy trong nhà nghỉ hoặc nhà bạn trai, còn tỉ lệ ít hơn hoặc hiếm là tìm thấy ở những nơi khác.
Việc đầu tiên khi mới ký hợp đồng, nhóm thám tử phải nắm chính xác “lịch” hoạt động của thiếu gia Phúc. Thám tử xinh gái Châu Loan nhận nhiệm vụ.
Cô theo dõi lịch trình của Phúc từ trường về là chui vào quán game, chẳng giống thời khóa biểu học thêm mà cậu cho mẹ xem. Ở quán game, Phúc không ngồi ở gian ngoài mà vào phòng VIP trên lầu. Loan để ý trong quán luôn có vài thanh niên giám sát, chỉ hơn chục khách quen mới được lên lầu. Chứng tỏ Phúc là khách VIP.
Nghe thám tử báo, vợ chồng bà Minh lo “ông con” vì nghiện game sinh trầm cảm. Ông chồng lên phố Tràng Thi, mang về bộ máy chơi game Playstasion 4 đời mới, thêm cái màn hình mấy chục triệu để cậu thiếu gia giải nghiện.
Tuy nhiên, chỉ được vài hôm, cậu thiếu gia lại lừ đừ, thất thần như người vã thuốc. Bà Minh một lần nữa tìm đến thám tử. Bà cần người giám sát để cậu công tử bỏ game mà không phải nghỉ học để đi “cai nghiện” game.
Châu Loan lại nhận nhiệm vụ. Cô mất bốn ngày tập chơi game rồi đến quán game “ruột” của Phúc chơi. Hay đến phòng VIP có hơn chục khách quen, đều là những cậu học trò trạc tuổi Phúc. Vài khách già dặn hơn, chắc sinh viên. Có cậu đeo kính, tóc vuốt keo, vào quán vẫn mặc đồng phục nhà trường. Có cậu quần thủng lỗ chỗ, đeo khuyên tai, nhuộm tóc như ma trơi.
Châu Loan làm quen với một “game thủ”, mua của cậu này một nick có “level” cao để tiếp cận với Phúc. Phúc nổi tiếng trong “xới” với nick name Quỳnh Hương. Nghe một game thủ kể lại thì đó là tên một cô bé trong đội văn nghệ của nhà trường.
Thiếu gia Phúc gặp Hương trong một lần diễn chung hồi lớp 10. Sáng tinh mơ ngày 8-3 vừa qua, Phúc ôm một bó hoa hồng to tướng, bên trong gài bưu thiếp với những lời chúc mùi mẫn. Cậu biết Hương với mẹ hay đi thể dục vào sáng sớm. Khi Hương mở cửa sẽ nhận được hoa. Ai dè cậu vừa ôm hoa đến, đang loay hoay gài lên cánh cổng thì con chó bécgiê xồ ra. Phúc ném cả hoa, chạy bán sống bán chết.
Châu Loan mua lại “đồ” xịn (áo giáp, vũ khí ảo trong game) của mấy game thủ rồi vào chat rao bán giá rẻ. Hai cậu trong phòng VIP đặt mua, cô hẹn đến tận nơi giao “hàng”, đọc mật khẩu và nhận tiền mặt. Thế là cô vào được phòng VIP.
Căn phòng lộng lẫy như trong quán karaoke, các thiếu gia đặt cho máy “auto” cày game, ngồi ngả ngớn trên xalông. Phúc cũng có mặt với lũ bạn, ngồi gác chân lên bàn. Một “game thủ” đeo khuyên bạc, tóc như ma trơi bôi một thứ gì đó màu nâu lên điếu thuốc, châm lửa. Tên “ma trơi” rít một hơi dài rồi ngả lưng ra tựa ghế, mắt lim dim, chuyền điếu thuốc cho Phúc. Cậu ấm cũng rít một hơi dài rồi từ từ nhả khói. Cả lũ choai choai hít hà, rên rỉ như mấy ông cụ non phê thuốc lào.
Loan nhận ra cái mùi nồng nồng vừa giống mùi cà chua vừa giống mùi lá chè cháy ám ảnh Loan trong nhiều vụ đeo bám nhân vật ở quán bar hay trong những tụ điểm chơi “cỏ”.
Thám tử làm gia sư kiêm vệ sĩ
Xem lại đoạn clip thám tử bí mật quay trong phòng VIP, bà Minh rụng rời. Hóa ra bao tiền bà cho đều bị cậu ấm “nướng” hết vào khói thuốc.
Bà Minh lại ký hợp đồng với văn phòng thám tử giám sát con. Lần này thám tử Dũng nhận nhiệm vụ vừa làm gia sư vừa kèm cặp để cậu ấm cai nghiện.
Dũng mới tốt nghiệp Trường đại học Kỹ thuật công nghiệp, từng kiếm sống bằng nghề gia sư. Dũng không chơi game, giỏi thể thao, võ thuật, không ai phù hợp hơn vừa gia sư vừa làm vệ sĩ cho thiếu gia Phúc.
Kèm cặp Phúc được hai tuần, Dũng lấy được mật khẩu của nick game Quỳnh Hương của Phúc. Nhóm thám tử “hack nick” để Phúc nghỉ chơi game. Phúc lồng lộn vì mất nick. Cái nick cậu đã nuôi hơn năm trời, tốn không biết bao nhiêu tiền để “lên đồ”, thuê máy “cày” nâng thứ hạng. Cái nick đang “xưng hùng xưng bá” trong giới “võ lâm” (tên game) thì bị mất. Cậu không thể mất nó, huống hồ cái nick lại mang tên Quỳnh Hương – cái tên chỉ nghĩ đến cậu thấy nhẹ lòng hơn cả điếu thuốc tẩm “hash” (dầu cần sa).
Phúc sùng sục nhờ nhóm bạn đi tìm. Cả lũ lang thang hết các “xới” để tìm “Quỳnh Hương”. Khi “Quỳnh Hương” xuất hiện, Phúc chat trong game mua lại. Tên “trời đánh” đang dùng nick của cậu hét giá 5 triệu đồng tiền mặt. Phúc OK! Rồi cậu hẹn tối thứ bảy gặp trao tiền ở một quán trà chanh trước cửa sân vận động Mỹ Đình. Thiếu gia Phúc cũng hẹn nhóm bạn chuẩn bị “đồ”, thuê thêm hai gã xăm trổ trong quán game để cho tên láo toét dám hack nick một bài học.
Tối hôm ấy, bốn thiếu gia nghênh ngang ra sân vận động Mỹ Đình. Bám theo sau là xe máy của hai gã xăm trổ trong quán game.
Gặp đúng tên giao bán nick, cả nhóm chưa kịp “dạy cho một bài học” thì đối phương áp đảo hơn. Hai gã xăm trổ chưa kịp hành động thì năm, sáu gã thanh niên lực lưỡng đánh áp đảo. Nhóm Phúc yếu thế, cậu ấm bị tên hack nick láo toét túm cổ áo nhấc bổng. Ba thiếu gia choai choai “cạ cứng” của Phúc mặt cắt không còn giọt máu, lên xe “té” mất dạng.
Trong lúc nguy khốn thì “gia sư” Dũng xuất hiện. Dũng túm ngón tay của tên “láo toét” bẻ ngược lên. Hắn hét lên, buông cổ áo Phúc ra lăn ra đất. Mấy tên lực lưỡng lao đến, Dũng quật ngã một tên, tránh đòn một tên, rồi hô cậu “chạy đi”. Phúc hoảng hồn co giò chuồn thẳng.
Thiếu gia Phúc vừa khuất bóng, nhóm “giang hồ đang loạn chiến” dừng lại bắt tay nhau. Họ đều là tay trong của công ty thám tử.
Sau trận đó, thiếu gia Phúc không dám ho he đòi lại nick “Quỳnh Hương”. Cậu cũng bái bai lũ bạn lúc hút “cỏ” thì đông vui, khi hoạn nạn chạy mất dép. Sau một tháng, cậu cũng quên dần mùi thuốc nồng khét ở quán game. Hết giờ học ở trường, Phúc về nghe anh Dũng giảng lại hai môn toán, lý. Dũng cũng đưa cậu đi học thêm tiếng Anh, dạy cậu đá bóng, chơi cầu lông. Trường tổ chức văn nghệ, cậu trao tặng tận tay Quỳnh Hương một bó bằng lăng …
Một người đàn ông và phụ nữ cầu cứu thám tử. Quầng mắt tím ngắt vì khóc suốt, họ cay đắng trình bày hoàn cảnh cô con gái mất tích kỳ lạ…