Mục Lục
Theo chân quý tử đạp xe xuyên việt – Kỳ 3 : chặng cuối
Mưa, nắng và xe đạp …
Ngày 20 tháng 3 A bắt đầu rời Đà Nẵng. Một ngày ròng rã với cái nắng nóng nhưng A vẫn không hề nao núng. Đây có lẽ là điều mà hai thám tử làm nhiệm vụ bí mật hộ tống khâm phục đối tượng của mình. Trên đường đi không ít lần chiếc xe đạp dở chứng ở những cung đường vắng khiến A không khỏi lúng túng. Nhưng rồi A vẫn bình tĩnh gạt mồ hôi, cần mẫn sửa xe, nếu không sửa được lại dắt hoặc vác lên vai đi bộ. Ý chí quyết chinh phục đoạn đường 1.700km từ Bắc vào Nam vẫn nguyên vẹn trong A. Xe hỏng thời tiết nắng mưa thất thường, với sức khỏe của một cậu bé 17 tuổi chưa một lần đi xa khỏi Hà Nội, không ai có thể nghĩ được A sẽ thực hiện thành công cuộc hành trình của mình. Vậy mà suốt mười mấy ngày lien tục, A vẫn không bỏ cuộc. Nhiều lần chứng kiến cành A tần ngần, mệt mỏi bên chiếc xe đạp dỡ chứng, hai thám tử đã nhận định chắc chắn A sẽ vẫy một chiếc xe khách nào đó để đi nhờ một đoạn. Nhưng không, hàng trăm, hàng ngàn chuyến xe vào Nam vượt qua, A vẫn không hề đưa tay vẫy một lần.
Ngày 21-23/3, là những ngày mưa tầm tã do ảnh hưởng của đợt mưa trái mùa của thời tiết phía Nam.Trên quốc lộ 1 mưa nhạt nhòa ấy, A kiên định đạp xe lần lượt đi qua Bình Định, Phú Yên, có lẽ vì thế mà tốc độ đi của A giảm dần dù đoạn đường này tương đối bằng phẳng không gồ ghề, đèo dốc như các tỉnh miền Trung. Nhìn A gò mình trên chiếc xe đạp dưới trời mưa lớn, gió mạnh, thám tử Thảo không khỏi ái ngại và thương cảm. Những ngày theo chân A bằng xe máy, anh và người bạn đồng hành không ít lần cảm thấy mệt mỏi. Bản thân họ không bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó mình có thể đi xe máy xuyên Việt. Thế mà trước mắt họ, cậu bé 17 tuổi đó vẫn hết ngày này đến ngày khác gò lưng đạp xe bất kể nắng mưa. Càng đi dần vào phía Nam, thời tiết càng “đỏng đảnh” khác thường lúc mưa rào tầm tã ,khi nắng gắt chói chang, không ít lần hai thám tử lo sợ A sẽ ốm không đủ sức khỏe để tiếp tục cuộc hành trình. Cũng thật may mắn là A đã không kiệt sức, dù có những lúc cậu thật sự mệt mỏi phải dừng chân nghỉ khá lâu. Điều đặc biệt là suốt cuộc hành trình từ Bắc vào Nam, lịch dừng chân nghỉ vẫn được A duy trì và thực hiện nghiêm túc. Đúng 17h30 tìm khách sạn hoặc nhà khách bình dân để nghỉ, đêm không hề rời khách sạn để tham gia một thú chơi nào.
Sau khi vượt qua các tỉnh miền Trung, A bắt đầu nhận những cuộc điện thoại của người thân. Một điều mà hầu như A dường như cố tình bỏ quên từ những ngày đầu xuất phát.
Ngày 25/3, A đặt chân đến tỉnh Ninh Thuận. Sau khi tìm thuê khách sạn để nghỉ , A dành trọn 2 ngày để thăm thú cảnh quan nơi đây. Vẫn một mình một chiếc xe đạp cùng với tấm bản đồ trong tay, A lần lượt tìm đến các điểm du lịch để chơi, chụp ảnh kỷ niệm.
Chào Sài Gòn …
Sau khi vượt qua Bình Thuận, Đồng Nai 10h sáng ngày 31/3, A chính thức đặt chân lên địa phận Thành phố Hồ Chí Minh(TPHCM). Nhìn A dừng xe đứng cạnh tấm biển địa giới của TPHCM, thám tử Thảo và Thắng không khỏi xúc động. Hôm nay là chính thức tròn 23 ngày ròng rã theo chân A xuyên Việt. 23 ngày đó, A và họ nếm trải không ít khó khăn, vất vả để được chính thức đặt chân lên điểm đích cuối cùng. Cũng đã có những lúc, họ đã nghỉ A sẽ bỏ cuộc, sẽ đầu hàng trước thử thách quá lớn đối với một người chưa đầy 20 tuổi đầu, chưa một lần chịu khó khăn, vất vả của cuộc sống. Vậy mà A đã chiến thắng, đã chinh phục được mục tiêu lớn đặt ra đầu tiên trong cuộc đời mình. Cho đến thời điểm này thì niềm khâm phục A càng tăng lên trong mắt họ. Sau khi đặt chân đến Sài Gòn, A đến khách sạn Người Có Công(phố Nguyễn Minh Khai) thuê phòng nghỉ, kết thúc cuộc hành trình đầy mạo hiểm của mình.
-Nếu không tận mắt chứng kiến, không lăn lóc theo chân A hơn 20 ngày trời chắc không bao giờ tôi tin cậu bé ấy làm được điều đó : đạp xe ròng rã 1.700km trong chừng đó thời gian, không một lần để mình mất ý chí, không một lần cầu viện xe khách nào dọc đường, ăn ngủ, nghỉ rất có kỷ luật. Vượt qua thử thách khó khăn này, tôi tin A sẽ làm được những mục tiêu lớn hơn trong cuộc sống sau này – Thám tử Thắng không giấu nổi xúc động nói.
Từ đầu dây điện thoại bên kia, bố mẹ A cũng nghẹn ngào không kém trước tin A bình yên đến TPHCM. Họ cũng không thể tin được con trai mình có thể làm được điều kỳ diệu đến thế. Suốt thời gian A rời nhà, họ đã không ngừng lo lắng. Dù biết có thám tử bí mật hộ tống nhưng từ trong thâm tâm của người bố người mẹ ấy vẫn không thể tròn giấc ngủ mỗi đêm. Nỗi lo con sẽ ốm đau dọc đường, lo con không may gặp phải tai nạn nào đó. Nếu A là một cậu bé từng trải, từng có những chuyến đi với bố mẹ hay bạn bè tương tự thế thì họ đã bớt phần lo lắng. Đằng này, A lại lần đầu xa nhà, thực hiện chuyến đi với hành trình quá dài.
Bác của A nhận được tin báo đã tức tốc tìm đón A. Từ một góc bí mật hai thám tử vẫn nhìn rõ được niềm xúc động trên gương mặt người đàn ông ấy. Có lẽ cũng như họ, ngoài niềm vui gặp được đứa cháu ruột thì ông cũng không ngờ được sự thật A đã tự mình đạp xe đạp 23 ngày trời để vào đây. Sau nỗi mừng tủi của sự gặp mặt A được bác mình đón về nhà nghỉ ngơi. Hai thám tử tạm thời kết thúc nhiệm vụ, họ không khỏi quyến luyến nhìn theo vị thân chủ mà họ xem như một người em trai bé nhỏ nhưng đầy nghị lực, kiên cường trong suốt hành trình theo chân cậu.
Bố A từ chối cuộc phỏng vấn trực tiếp với tôi. Ông nói muốn dành cuộc phỏng vấn đó cho con trai. Người bố đó muốn con trai mình tự nói lên ý nghĩa của cuộc hành trình ấy. Và vì sao A lại có ý định thực hiện chuyến đi đó, làm thế nào mà cậu vượt qua được? Đó cũng là điều mà đến bây giờ ông vẫn chưa hiểu nổi. Theo ông thì tạm thời A đang ở Sài Gòn một thời gian, lúc nào đủ sức khỏe, A sẽ quay ra Hà Nội để tiếp tục quay lại lớp học.